CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Lộ Hành Phân Vân


Lộ Hành Phân Vân

Tác giả : Bất Dịch

Thể loại : Cổ trang, giang hồ, 1×1, cường cường, mỹ – anh tuấn, bá đạo – ôn nhu, công sủng thụ, ấm áp, HE.

Dịch : QT.

Edit : Hạ.

Hỗ trợ : Baidu, Google.

Nguồn : cakhochao.wordpress.com

Truyện không có văn án

Chương 1

Mặt trời thăng đỏ, nghìn dặm không mây. Khi gặp đầu xuân, trong gió nhẹ vẫn còn lộ ra một chút cảm giác mát mẻ.

Thời gian hãy còn sớm, nhưng trên đường đã có đám người rộn ràng nhốn nháo bán hàng rong tại ven đường lớn tiếng rao hàng, hấp dẫn tốp năm tốp ba người đi đường dừng chân nhìn.

Cạnh đường, mặt tiền trước điếm của một nhà thật lớn treo một tấm tố biển, phía trên ngoại trừ một chữ Tống mạnh mẽ hữu lực không còn cái gì khác, mà chính là một tấm tố biển nhưng không người dám khinh thường. Tống gia phú giáp thiên hạ, danh tiếng truyền xa, đây hiển nhiên là một chi nhánh dưới hiệu buôn của Tống gia.

Cửa điếm, mấy hỏa kế đang vác gạo để trên xe đẩy gỗ. Khi Vệ Kiêu đem bao gạo cuối cùng đặt lên sau xe, đã đầm đìa mồ hôi, y sam ướt đẫm.

“Vệ Kiêu, ngày hôm nay là do ngươi cùng Lý Tử đem gạo này đưa đến Lạc Lâm sơn trang. Bọn họ muốn gấp, các ngươi gấp rút lên đường, nghìn vạn lần đừng đến muộn.”

Thanh niên bị gọi vào lau mồ hôi, vừa quay đầu lại, mày rậm nhập tấn, hai mắt hữu thần, rõ ràng là một tuấn đĩnh nam nhi.

“Chưởng quỹ, ta làm việc ngươi cứ yên tâm.” Vệ Kiêu vui cười hướng chưởng quỹ lắc lắc tay, chọc chưởng quỹ một trận khinh thường.

Dặn dò hỏa kế gọi Lý Tử, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hai người đẩy xe gỗ liền lên đường.

Bánh xe gỗ nghiền trên mặt đất gập ghềnh, phát ra tiếng vang vỡ ầm ĩ .

“Ta nói, Vệ ca, nghe kể lại Lạc Lâm sơn trang này là thiên hạ đệ nhất trang, bên trong hình dáng như thế nào há.” Lý Tử là một thiếu niên chưa lớn, đối với chuyện lời đồn này có chút tò mò.

“Sơn trang này tất nhiên là cực lớn, lão tử tốt xấu cũng từng lăn lộn bang phái vài năm, nhãn giới để ở chỗ đó, nhìn thấy cũng tạm. Đối tiểu tử ngươi mà nói, Lạc Lâm sơn trang đương nhiên là có thể so với hoàng cung.”

Vệ Kiêu từng lăn lộn bang phái cũng không phải giả, chỉ là lời nói này mang theo không ít vài phần thổi phồng ở trỏng. Khi còn trẻ Vệ Kiêu nhập lưu vào trong một bang phái một đoạn ngày, sau này bang phái đó trong tranh đấu địa bàn thảm bại, cũng liền tan. Vệ Kiêu bèn tìm phân công việc đứng đắn, thoát khỏi cuộc sống đánh đánh sát sát.

Bởi vì đã học chút võ công mạt lưu trong bang phái, hơn nữa thân cường thể tráng, mang theo chút giang hồ phỉ khí, ở trong một đám hỏa kế thành thành thật thật hơi có chút uy tín của lão đại.

“Lạc Lâm sơn trang là thiên hạ đệ nhất trang, nghe nói lần này là lão gia tử Lạc Lâm gia đại thọ sáu mươi, chắc sẽ có thật nhiều nhân vật giang hồ đến chứ!” Lý Tử vẻ mặt khát khao nhìn Vệ Kiêu.

Này vừa hỏi trái lại thật đem Vệ Kiêu vấn trụ, hắn trà trộn vô tiểu bang phái dưới tận lớp chót giang hồ, làm sao tiếp xúc qua đại nhân vật chân chính. Thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể mất mặt mũi, dựa vào một ít tin đồn nghe lúc trước, Vệ Kiêu cậy mạnh nói: “Đó là đương nhiên, Lạc Lâm gia đứng đầu hàng tứ đại gia, trên giang hồ rất có thế lực, tới tất nhiên đều là nhân vật có tiếng trên giang hồ.”

Lý Tử bị cái gọi là danh môn đại gia giang hồ nghĩa hiệp hấp dẫn, con mắt đầy sùng bái nhìn Vệ Kiêu.

“Trên giang hồ môn phái đông đảo, như Liên Khung phái, Triêu Hoàng cung, Bích Vân Tiểu Thiên trên Thiên Sơn cùng Vong Xuyên thành phương Bắc, đều là thế lực lớn trên giang hồ. Còn có tứ đại gia lấy Lạc Lâm gia dẫn đầu, mỗi người hùng cứ một phương.”

“Nguyên lai thế lực Lạc Lâm sơn trang lớn như vậy!” Lý Tử sợ hãi than nói.

“Đó là đương nhiên…” Biểu tình của Lý Tử tức thì thỏa mãn lòng tự trọng của Vệ Kiêu, nhất thời cứ tán gẫu cùng phân tích, thao thao bất tuyệt.

Hai người vừa nói vừa đi, theo sắp gần chính ngọ, khí trời càng ngày càng nóng, cả hai tìm nơi bóng cây nghỉ ngơi một lát, không dám nghỉ nhiều lại tiếp tục đi.

Lạc Lâm sơn trang nằm ở ngoài thành sau toà tiểu sơn, gần Vị Ương hồ, có thể nói là dựa vào sát thủy, địa thế thật tốt. Cho dù đang giữa hè, bên trong sơn trang vẫn khá mát lạnh.

Vệ Kiêu Lý Tử hai người lướt qua mấy cái sông nhỏ không rộng, vượt qua một đoạn sơn đạo rải rác đá vụn, rốt cục đi tới trước cửa sơn trang Lạc Lâm.

“Người nơi nào đến!” Gác cổng thấy hai người trang phục mộc mạc, không khách sáo chặn ở cửa.

Vệ Kiêu thấy gác cổng lên mặt, trong lòng hừ một tiếng, không lên tiếng. Gác cổng giận dữ, vừa định tiến lên, Lý Tử liền vọt tới phía trước.

“Vị đại ca này, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta là hỏa kế hiệu buôn Tống gia, đến đưa gạo, đây là trong trang muốn gấp, bảo chúng ta nhanh chóng đưa tới!”

Gác cổng sắc mặt bất úc, nghĩ tới hôm nay là ngày lớn, cũng bất hảo lỡ chuyện bên trong sơn trang, bằng không truy cứu tới thì phiền phức lớn.

“Có hiểu quy củ hay không, các ngươi đi cửa sau đi!” Không kiên nhẫn phất phất tay.

“Dạ, dạ, cảm tạ đại ca.” Lý Tử hướng trong tay gác cổng nhét chút bạc vụn, gác cổng lập tức sắc mặt hảo lên.

“Làm gì cho hắn bạc?” Vệ Kiêu trừng mắt Lý Tử.

“Ai u, Vệ ca, chút cách thức ấy ngươi thế nào lại không hiểu. Tục ngữ nói đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân, đắc tội người như thế, quay đầu lại cho ngươi ngáng chân, không may chính là chúng ta.”

Luận tới nhân tình thế sự, Lý Tử có thể so Vệ Kiêu khôn khéo hơn.

“Gác cổng này không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao…” Vệ Kiêu bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hai người lách đến cửa sau, được người lĩnh đi vào, mới vừa vào đại viện trù phòng, đã bị cảnh tượng khí thế bận rộn ngất trời bên trong dọa đến.

“Ngây cái gì, mau mau đem gạo chuyển vào cho ta, bên trong còn chờ kìa!” Một người trung niên lớn tuổi giục hai người.

Vội vã vác gạo khẩn trương mang lên, sau hơn mười lần, hai người thở hổn hển ngồi ở góc tường.

“Suýt mệt chết ta.” Lý Tử hầu như muốn tê liệt trên mặt đất.

Vệ Kiêu tuy rằng cũng hơi thở gấp, nhưng so với Lý Tử tốt hơn nhiều, dù sao cũng từng luyện qua chút võ công.

“Vệ ca, ta mắc tiểu, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút nha.” Ngọ ngoạy đứng lên, còn không chờ Vệ Kiêu đáp ứng, Lý Tử nhắm một đường nhỏ không biết chui vào chạy đi đâu.

Ngay tại thời điểm Vệ Kiêu chờ Lý Tử, một bóng người mạt sắc thủy lam duyên dáng xuất hiện ở trước cửa, chỉ là xung quanh bị nha hoàn túm tụm ngăn chặn, thấy không rõ bộ dáng. Người trung niên vừa trách cứ hai người vội vã đi tới.

Loáng thoáng có thể nghe được một ít từ ngữ linh tinh.

“… Động tác nhanh chút… khách nhân… vất vả các ngươi…”

“Dạ dạ… Tam tiểu thư… xin yên tâm…”

tố biển : tấm biển màu trắng.

Chương 2

Nhìn thấy bộ dáng cung kính của người trung niên, chẳng lẽ đây là Tam tiểu thư của Lạc Lâm sơn trang? Vệ Kiêu nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, thừa dịp không ai chú ý tới, lặng lẽ đuổi theo đám người nọ.

Chỉ vừa ra viện tử, không đi mấy vòng, một hàng hơn mười nha hoàn dung mạo xinh đẹp từ trước mắt Vệ Kiêu đi qua, nhìn lại thì thân ảnh sắc thủy lam kia đã tiêu thất không thấy. Ngó ngó bốn phía, Vệ Kiêu trong lòng ảo não, lại chẳng biết người đang nơi nao, bèn dựa vào cảm giác ở bên trong Lạc Lâm sơn trang quanh đi quẩn lại.

Xuyên qua một cái hành lang dài, qua không biết mấy viện môn, thì mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, men theo âm thanh, Vệ Kiêu đi tới trước chính sảnh của đại viện.

Trong viện xếp mấy chục bàn tiệc rượu, món ngon đầy bàn, không còn chỗ ngồi. Một trận ầm ĩ náo động tạt vào mặt mà đến, ba năm đoàn người cười nói lớn tiếng, nâng chung cạn chén.

Vệ Kiêu ở cửa viện ló đầu hướng vào trong nhìn nhìn, chỉ thấy bọn hạ nhân ở cửa đại sảnh không ngừng xuyên qua, nhìn giang hồ thảo mãng bên ngoài, chỉ sợ đại nhân vật chân chính là ở trong đại sảnh.

thảo mãng : nhà quê

Bĩu môi, Vệ Kiêu đang chuẩn bị quay về, nhưng vào lúc này xa xa truyền đến tiếng rít phá không, đến gần mới phát hiện là một cỗ đại liễn tám người.

Trên liễn bạch tiêu lụa mỏng tầng tầng lớp lớp loạn vũ tung bay, trên đó thêu lên đồ văn tranh hoa điểu tinh tế tỉ mỉ, mép tuyến tô vàng bạc, ngăn hình dáng người trong liễn. Đại liễn đỉnh ngọc lưu ly bát giác rũ xuống tua thật dài, đong đưa theo gió, trong mỗi cột tua đều giắt thanh ngọc bội hoàn, rung động leng keng.

Người nâng liễn đều bạch y che mặt, đoàn người thản nhiên rơi tại nóc nhà cạnh viện.

Mọi người một mảnh vắng lặng.

“Loạn Vũ công tử nếu tới rồi, sao không đi vào, nhượng Chấn Quân một tận tình địa chủ*.” Một nam tử cao ngất đi ra khỏi phòng khách, thân mặc áo choàng thanh gấm, mặt mày tuấn lãng đoan chính, thái độ trầm ổn, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Tứ tử có thể làm gia chủ Lạc Lâm gia Lạc Lâm Hách vẫn lấy làm tự hào sủng ái muôn phần, tất nhiên là bất phàm.

thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà.

Gần đây Triêu Hoàng cung ngày càng thế đại, Triêu Hoàng Cung chủ ẩn nấp bất xuất, kẻ giang hồ biết rất ít. Mà một trong Tứ Hộ pháp đứng ra thay thế mọi việc của Triêu Hoàng cung, Thuý Ngọc Cốt Phiến Loạn Vũ Công tử, danh tiếng có thể nói nhất thời vô lưỡng*.

đại loại như có một không hai.

“Loạn Vũ không mời mà tới, thật là đường đột, đơn giản chuẩn bị một phần lễ mọn, còn mong rằng vui lòng nhận cho.” Trong liễn bay ra một hộp gỗ đàn, lụa trắng tung ra tứ tán, một đạo bóng người bạch sắc cũng theo hộp gỗ đàn phi thân ra.

Lạc Lâm Chấn Quân tay trái tiếp được hộp gỗ, hơi chau mày, lui ra phía sau một bước, bỏ đi nơi mang nội lực trong đó.

“Loạn Vũ Công tử hảo nội lực.” Nhẹ nhàng mở hộp gỗ đàn hướng bên trong nhìn một cái, cư nhiên là tượng Phật dùng ngọc thạch “Phúc Lộc Thọ” khó có được mà điêu khắc thành, ôn nhuận trong sáng.

“Chấn Quân thay gia phụ trước tạ ơn Loạn Vũ Công tử.” Lạc Lâm Chấn Quân nhìn thẳng vào Loạn Vũ cách hắn không xa.

Bạch y chấm đất, eo buộc ngọc đới, trên trán tản mát vài sợi tóc rối bời, một đôi hoa đào sóng mắt lưu chuyển, quả nhiên là một trần thế giai công tử, chẳng biết đã phải đả thương biết bao nhiêu tâm nữ nhi hoài xuân.

Thuý Ngọc Cốt phiến nơi tay, Loạn Vũ cong cong khóe miệng, không chút để ý cười. “Vẫn là nhượng tại hạ tự mình hướng Lạc Lâm Minh chủ chúc cái thọ đi.”

“Mời vào.” Lạc Lâm Chấn Quân hơi nghiêng người.

Mới vừa vào đại sảnh, vô số ánh mắt đều phóng tới. Loạn Vũ phe phẩy Thuý Ngọc Cốt phiến, âm thầm quan sát đại sảnh, trong lòng tự có một phen tính toán.

Thật đúng là đến không ít người, thể diện của võ lâm Minh chủ quả nhiên không thể khinh thường.

Thiên Quân Bích Vân Tiêu Thiên cả đời hiếm ít hạ sơn, nhưng Thiên Quyền Quân Tiếu Tĩnh Dạ một trong Thất Tinh mà lại đứng hàng cao tịch. Hướng phải vừa nhìn, chưởng môn Liên Khung phái Ngụy Lập Nam cùng thủ đồ Trần Mộ Lâm Hách Liên trong hàng. Còn có kia hắc y nam tử thủy chung cúi đầu thưởng thức chén rượu, lại không giấu được cuồng ngạo uy thế, một phen cân nhắc liền biết trừ bỏ Vong Xuyên thành chủ còn nghĩ người phương nào.

Loạn Vũ tâm tư thiên hồi bách chuyển, trên mặt vẫn treo mỉm cười như có như không, tiến lên thăm hỏi.

Nói về Vệ Kiêu thấy hai người đi vào, trò hay là không nhìn được rồi, lúc này mới phẫn nộ nhớ tới Lý Tử, vội vã xoay người nhắm men theo đường cũ đi quay trở lại.

Mới vừa đi tới cửa đại viện trù phòng, thì đụng phải người trung niên quản sự nọ, một phen nắm lấy Vệ Kiêu.

“Hôm nay nhân thủ trong trang thật sự là khan hiếm, ngươi lưu lại giúp một tay, đợi cho yến hội này xong xuôi thanh toán tiền công cho ngươi thế nào.” Xem ra quản sự này cũng là thật sự là quá gấp, cau mày, lời ít mà ý nhiều hỏi.

“Vậy Lý Tử…”

“Tiểu tử đó đã đáp ứng, hiện tại đi làm việc rồi.”

Dù thế nào nữa cũng không thể cùng bạc băn khoăn, Vệ Kiêu suy nghĩ một lát, liền bị người trung niên không qua phân trần kéo gần lại trù phòng.

Tại trù phòng bận rộn khí thế ngất trời, Vệ Kiêu tiến tiến xuất xuất trợ thủ, đợi được lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút thì mới phát hiện đêm đã khuya, toàn bộ Lạc Lâm sơn trang đèn đuốc sáng trưng.

Mấy người nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới, hướng người trung niên nói chút gì, người trung niên nhìn quanh bốn phía, hướng Vệ Kiêu cùng mấy khác người vẫy vẫy tay.

“Trong tiền viện thiếu người, các ngươi đi theo mấy nha hoàn này qua giúp một tay, nghìn vạn lần nhớ kỹ đừng làm mất mặt trong trang.”

Vệ Kiêu ở sau cùng cả đám, hướng phía tiền viện tiến tới, trong hành lang gấp khúc thật dài cách năm bước thì phủ một cái thải đăng lăng quyên bát giác, ánh lên rường cột chạm trổ cùng một trì hồ thủy, lộng lẫy lưu màu, rực rỡ kiều diễm.

Vệ Kiêu đang âm thầm thán phục bỗng nhiên khóe mắt thổi qua một mạt bóng trắng, nhìn lại, nhưng chẳng có gì, Vệ Kiêu nhìn mọi người phía trước vội vàng đi, dần dần chậm xuống cước bộ, tại một góc dừng lại, thấy người đằng trước không có phát hiện, liền quay đầu lại co cẳng bỏ chạy.

Chương 3

Theo con đường nhỏ chạy chậm đến chỗ bóng trắng vừa biến mất, Vệ Kiêu lén lút vịn ở góc tường, nhìn xem không thấy ai, nhanh như chớp trốn tới sau cây. Hắn trông ngóng mọi nơi, chưa kịp thở dài tìm không được bóng người, bóng trắng đó lại xuất hiện một lần nữa.

Quầng sáng lưu quang sặc sỡ nhàn nhạt, chiếu vào trên bạch y thúy phiến, giống như thần nhân.

Vệ Kiêu mở to mắt, đây không phải ngày hôm nay tại trước mặt giang hồ hào kiệt đại xuất danh tiếng cái gì Loạn Vũ sao, như thế nào chạy đến chỗ này.

Loạn Vũ mở ra Thuý Ngọc Cốt Phiến, phủi phủi góc áo vốn không có bụi, một đôi mắt hoa đào không để lại dấu vết hướng bên cạnh thoáng nhìn, khóe miệng liền hơi hơi cong lên, con chuột nhỏ từ đâu tới, chạy đến nơi này ẩn núp.

Thu hồi chiết phiến, không lại dùng khinh công, bước chân nhàn nhã nhắm hướng cách đó không xa đi đến. Chú chuột nhỏ không chút nào ý thức được mình đã bị phát hiện tiếp tục đuổi kịp bóng trắng đằng trước.

Trong đêm tối im ắng, viện Lạc Lâm Vị Dương hồ trước mắt, tịch mịch tĩnh tích, bố trí thanh nhã. Khi Loạn Vũ nghênh ngang trở ra, Vệ Kiêu thò ra đầu, mới phát hiện hộ viện cửa viện đã ngã xuống mặt đất.

Đây là có chuyện gì? Vệ Kiêu đến gần cửa viện, nhìn thấy trên cổ hai đại hán rõ rệt có vết máu. Do dự một chút, tuy rằng bản thân lòng hiếu kỳ rất mạnh, nhưng vẫn là không nên hảo tiếp tay làm việc xấu, Vệ Kiêu cuối cùng quyết định bứt ra rời đi.

“Thế nào không vào đây, có lá gan theo tới nơi này, không có lá gan vào đây à.” Nam âm trêu chọc truyền vào bên tai, mạnh quay đầu, mới phát hiện Loạn Vũ đã đứng cách chỗ hắn một trượng.

Bị dọa đến lùi ra sau hai bước, Vệ Kiêu kinh nghi bất định người trước mắt, ưỡn lên bộ ngực lớn tiếng nói: “Lão… lão tử mới không sợ!”

Loạn Vũ đi về phía trước một bước, Vệ Kiêu thối ra phía sau một bước.

“Ngươi muốn gì đây?”

“Suỵt… Đừng lớn tiếng như vậy, lén lút chuồn đến hậu viện người ta, nói như thế nào cũng không là chuyện quang minh chính đại gì, ngươi cũng không sợ đem người gọi tới…” Tuy là nói như vậy, Loạn Vũ lại chẳng thấy kích động.

“Nếu như thật có lá gan, thì theo ta tiến vào thăm dò.” Loạn Vũ tràn ngập hứng thú cười, liền nhảy vào lầu hai trong lầu chính viện.

Vệ Kiêu bị khích cắn răng một cái, lão tử đường đường một nam nhi chính trực, còn sợ cái này sao, sau đó liền đi theo vào.

Loạn Vũ ở trong phòng nhìn hốc tối rỗng tuếch sau giá sách, hơi hơi thở dài, xem ra là có người nhanh chân đến trước rồi, thực sự là thất sách.

Vệ Kiêu vừa vào cửa, liền chứng kiến Loạn Vũ đang minh tư khổ tưởng.

“Ai, chú chuột bé nhỏ, chúng ta đã tới chậm…” Loạn Vũ khuôn mặt đau khổ, một đôi mắt hoa đào cũng cụp xuống, tay phải cầm chiết phiến gõ tay trái. “Ta trở về làm sao nói rõ với Cung chủ đây…”

Vệ Kiêu tức giận không thôi, còn chưa kịp phản bác, ba đạo ngân quang hiện lên. Vệ Kiêu chật vật nằm sấp xuống, Loạn Vũ Thuý Ngọc Cốt Phiến phản chấn, trên cánh cửa thùng thùng thùng ba tiếng, thoáng chốc ghim ba cái ám tiêu.

Một hồng y nữ tử phi thân ra, trường kiếm trực chỉ Loạn Vũ.

Loạn Vũ nghiêng người, chiết phiến chống chọi trường kiếm, nghiêng đánh ra, quay người ở bên hông nữ tử nhẹ điểm, hồng y nữ tử liền đứng ở trong phòng không nhúc nhích.

“Đại tiểu thư Lạc Lâm gia sao không đi đại yến tiền viện, trái lại trốn ở trong thư phòng.” Loạn Vũ không chút nào tức giận bị tập kích, cười khanh khách hỏi.

“Ta mới muốn hỏi, các ngươi ở trong thư phòng Tứ đệ làm cái gì!” Hồng y nữ tử mặt cười hàn sương, giờ phút này trong mắt hạnh lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, rõ ràng là Đại tiểu thư của Lạc Lâm gia Lạc Lâm Y Hoan.

“Chúng ta tâm chiếu bất tuyên, hà tất nói rõ. Nhìn ngươi trốn ở chỗ này, chắc hẳn đã biết Hàm Quang rơi vào ai tay chứ.”

Lạc Lâm Y Hoan không lên một tiếng.

“Ngươi không nói lời nào, ta lại không thể giết ngươi, thật khó xử a…” Loạn Vũ tựa hồ thực khổ não, mang theo vài phần không biết làm thế nào.

“Ngươi xem, ngươi thầm nghĩ bao che cái người chân chính trộm đi Hàm Quang kiếm kia, cho nên đối với ngươi mà nói ai là người chịu tội thay đều không quan hệ. Triêu Hoang cung hiển nhiên không phải một lựa chọn tốt, ta cũng vẫn không nghĩ đắc tội Lạc Lâm gia, ta đây giúp ngươi tìm người chịu tội thay, ngươi coi như chưa từng thấy qua ta thế nào?”

Lạc Lâm Y Hoan sắc mặt một trận biến hóa, gật gật đầu.

Vệ Kiêu nghe đến đó phát hiện không đúng xoay người liền chạy, chỉ cảm thấy một trận gió mát quét qua lưng, đã bị đóng ngay tại chỗ.

“Chú chuột nhỏ, gặp lại đã là duyên phận, quả thực ngươi xuất hiện ở chỗ này đúng thiên ý.” Chiết phiến che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra con mắt hoa đào cười thành trăng non.

“Ngươi… ngươi vong ân phụ nghĩa! Ngươi chết không được tử tế !” Vệ Kiêu tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bị cuốn vào bãi nước đục này, nếu có người nói cho hắn biết có thể toàn thân trở ra, đó mới là gặp quỷ.

“Sai sai sai, ngươi đối ta vô ân, ta làm sao có thể đàm lên phụ nghĩa.” Loạn Vũ lắc đầu không tán thành.

“Ngươi có thể giúp Công tử ta chịu tiếng xấu thay cho người khác là phúc khí của ngươi, oanh liệt mà chết chẳng phải là một việc thú vị à. Nếu có duyên chúng ta tái kiến đi, đương nhiên nếu như khi đó ngươi còn có thể sống…”

Loạn Vũ đi ra ngoài cửa, xa xăm lưu lại một câu: “Huyệt đạo sau nửa canh giờ sẽ tự động cởi bỏ, nhớ kỹ tiên hạ thủ vi cường nha…”

“Nương, thả lão tử! Thằng khốn, sao ngươi không oanh liệt mà chết đi!”

Tâm chiếu bất tuyên : lòng tự hiểu khỏi cần nói.

Chương 4

Lạc Lâm Y Hoan cùng Vệ Kiêu ở trong phòng trừng mắt lẫn nhau, ánh nến yếu ớt lắc lư trái phải bất định, sáng sáng tắt tắt lay động.

“Này.” Vệ Kiêu đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ trước. “Hàm Quang kiếm kia là thứ gì vậy, các ngươi một đám ngươi chết ta sống giành giật.”

“Ngươi không cần phải biết.”

Vệ Kiêu liền tức giận quát: “Lão tử bị các ngươi hãm hại, cũng phải biết một cái cớ chứ, thành quỷ lão tử cũng muốn làm con quỷ minh bạch!”

Lạc Lâm Y Hoan khuôn mặt lạnh giá, nhìn cái bóng sáng tối bất định trên mặt đất .

“Hàm Quang là một thanh kiếm xuất từ Tỏa Kiếm Lư, là một thanh kiếm sẽ làm tất cả kẻ giang hồ mơ ước.”

“Không phải là một thanh kiếm à, ngươi thả ta ra, ta tìm tám thanh mười thanh cho ngươi.”

Lạc Lâm Y Hoan lườm Vệ Kiêu một cái, mang theo vài phần xem thường.

“Cùng lắm thì ta tự mình đi cái gì Tỏa Kiếm Lư kia một chuyến, làm cho ngươi một thanh nữa.”

“Tỏa Kiếm Lư?” Lạc Lâm Y Hoan cười nhạo. “Giang hồ có mấy người biết Tỏa Kiếm lư kia nằm ở chỗ nào.”

“Một thanh kiếm thôi, làm gì như bảo bối vậy, so với cái mạng lão tử thậm chí trọng yếu.” Vệ Kiêu căm giận bất bình, không sợ chết trừng mắt nữ tử lạnh lùng.

“Trên giang hồ thịnh truyền Dương Diệc Phong của Tỏa Kiếm Lư chế tạo một đao song kiếm, phía trên có kinh thế tuyệt học, đao pháp kiếm phổ, Hàm Quang chính là một trong thanh song kiếm.” Trong con mắt Lạc Lâm Y Hoan dường như kết thành một tầng băng mỏng. “Mạng của ngươi so với thanh kiếm này, căn bản không đáng một đồng!”

Sau nửa canh giờ, một đạo bóng đen rơi vào Vị Dương hồ, tóe lên một trận bọt nước, trong hồ gợn sóng chậm chạp không tiêu tan, từng đợt khuếch tán mà đi.

Lạc Lâm Y Hoan thoáng nhìn xuống dưới, cánh tay phải hướng không trung phất qua, có tín hiệu hồng sắc đặc biệt của Lạc Lâm gia tại phía chân trời bùng nổ.

Trên mặt hiện lên một tia kiên quyết, tay phải cầm kiếm đâm vào hõm vai, máu loãng đỏ sẫm phun tuôn ra.

Một người hộ viện dáng dấp vội vã đi vào tiền thính, tại bên tai Lạc Lâm Chấn Quân nói gì đấy, Lạc Lâm Chấn Quân sắc mặt cứng lại, gật gật đầu, sau đó đến bên người Lạc Lâm Hách nói nhỏ một lát, liền đi tới chính giữa lớn tiếng nói: “Các vị, bảo kiếm gia truyền của Lạc Lâm sơn trang bị trộm, gia tỷ Lạc Lâm Y Hoan vì hộ kiếm bị kẻ cắp đánh trọng thương, hôm nay thọ yến sợ phải có nhiều chậm trễ, thỉnh xin các vị thứ lỗi!”

“Không biết ai to gan như vậy cả gan vào lúc này trộm cắp?” Loạn Vũ lười biếng tựa vào trên chỗ ngồi.

“Bây giờ còn chưa thể xác định, ta đã phân phó họa sĩ chiếu theo gia tỷ nói vẽ ra bức họa, chắc hẳn rất nhanh là có thể tra ra manh mối.” Lạc Lâm Chấn Quân hướng Loạn Vũ hơi gật đầu.

“Nếu cần, Liên Khung ta chắc chắn đem hết khả năng trợ Chấn Quân huynh đoạt lại bảo kiếm.” Trần Mộ Lâm đứng dậy hướng Lạc Lâm Chấn Quân ôm quyền.

“Doãn gia nghĩa bất dung từ.” Một nam tử đứng dậy nói.

“Thiên Long bang nguyện giúp Lạc Lâm gia tìm về bảo kiếm!”

“Thanh Hổ đường…”

“Hắc Vân trại…”

Chúng hào kiệt đều đứng dậy, hướng Lạc Lâm gia chứng tỏ thái độ, Lạc Lâm Chấn Quân đều nhất nhất mỉm cười đáp lễ.

Tiếu Tịnh Dạ trầm mặc không nói, Vong Xuyên Thành chủ Trì Trọng Hành cũng một bộ biểu tình bí hiểm, Loạn Vũ vẫn là bộ dạng lười biếng.

Ở ngoài mặt tâm tư thâm trầm, ai mò rõ được ai.

“Các vị có phân tâm ý này, lão phu ở đây cảm tạ chư vị.” Võ lâm minh chủ ngồi ở trên cao tọa, gia chủ đương nhiệm Lạc Lâm gia Lạc Lâm Hách rốt cục mở miệng.

“Lão phu niên kỷ cũng lớn, mượn thọ yến lần này, dự định đem Lạc Lâm gia chính thức giao cho Chấn Quân quản lý, mong rằng các vị sau này trên đối nhân xử thế giải quyết đề điểm tiểu nhi nhiều hơn.”

Mọi người lại một trận lời nói khiêm tốn. Nhưng không người chú ý tới ở một góc ai đó nắm thật chặt song quyền.

“Chuyện này giao cho ngươi, Chấn Quân.” Lạc Lâm Hách ôn hòa vỗ vỗ vai Lạc Lâm Chấn Quân, đi ra phòng khách.

“Thiếu chủ.” Một thị vệ bẩm báo. “Bức họa trải qua kiểm chứng, chính là hỏa kế hôm nay Tống gia phái tới, tên là Vệ Kiêu. Ngoài ra ở đáy hồ Vị Dương không tìm được thi thể người nọ.”

Trong chốc lát sôi nổi nghị luận.

“Chấn Quân huynh, việc trộm kiếm này tuyệt không phải ý của Tống gia ta, mong rằng Chấn Quân huynh minh biện.” Tống Nhung, đứa con thứ hai của Tống gia, vĩ ngạn nam tử người giang hồ xưng Đao Quân đứng dậy biện giải.

“Tống huynh chớ vội, bọn đạo chích giang hồ, thích nhất dụng kế vu oan giá họa này, Chấn Quân tin tưởng cũng không phải chủ ý Tống gia.”

“Tống Nhung nhất định thay Lạc Lâm gia tìm lại bảo kiếm, để tẩy hiềm nghi Tống gia trộm kiếm.”

“Tống huynh có lòng.”

Hai người quân tử này ở trên đài diễn xuất không mảy may hấp dẫn được tâm tư Loạn Vũ, hắn híp mắt, sau đó khẽ cười.

Nữ nhân thông minh.

Không giết Vệ Kiêu, chẳng những có thể ở ngoài trình diễn một màn tuồng đuổi giết, khơi mào giang hồ nghi kỵ phân tranh, cho người nọ thời gian dời đi bảo vật, hơn nữa Vệ Kiêu vốn không có Hàm Quang kiếm, nếu thực sự là người chết kiếm không, phen này lí do thoái thác không khỏi không đủ làm tín. Mặc kệ giúp Lạc Lâm gia là thật tâm giả ý, Vệ Kiêu chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cần gì tự mình hạ sát thủ, có thể nói nhất tiễn song điêu.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog